Con gái Bách Khoa
Có một buổi chiều nào tan lớp học
Anh vô tình chung lối bước sau em
Con đường nhỏ rợp bóng là thân quen
Sao đón chân ai ngập ngừng bối rối
Em điềm nhiên chẳng quay đầu nhìn lại
Anh lặng im: nắng ngả bóng em dài
Giảng đường mùa hạ sao yên ả quá
Còn đâu đây tiếng cười nói rất hồn nhiên
Chỉ tiếng ve kêu rả riết buồn tênh
Mùa thi hết mùa chia ly lại đến ...
Nắng vẫn đọng nghiêng nghiêng bên thềm nhỏ
Có hai người chung lối chẳng song đôi
Có đôi mắt muốn nhìn trong đôi mắt
Có bàn chân muốn in dấu bàn chân
Có hai trái tim chẳng phải dửng dưng
Sao chẳng được một lần chung nhịp đập
Trò trốn tìm lẽ nào còn thích hợp
Sắp ra trường rồi có phải lũ trẻ con?
Muốn một lần cầm tay nói với em
Một lời thôi em có ... không mong đợi?
"Anh xin mãi là chàng sinh viên khờ dại
Để thương hoài em - con gái Bách Khoa
No comments:
Post a Comment