Showing posts with label Thơ thẩn. Show all posts
Showing posts with label Thơ thẩn. Show all posts

Thursday, October 15, 2009

Let U go...

Tôi để em đi...

Tôi để em đi
Trong một chiều thu giá lạnh
Cơn mưa buồn ướt nhòa con phố
Và em đi...

Tôi để em đi,
Khi con tim không còn níu giữ
Đôi mắt em sáng ngời bao mơ ước
Và em đi !

Tôi để em đi
Ngày gió đông tràn vào khe phố nhỏ
Chợt rùng mình trong một manh áo cộc
Và em đi...

Tôi để em đi,
Đếm từng ngày qua mùa đông thay lá
Khi chim hót gọi xuân về, bất chợt!
Thả hồn mình, tôi để gió... mang đi....

15/10/09

Tuesday, September 29, 2009

NẾU KHÔNG MUỐN ĐI HẾT CON ĐƯỜNG



Tác giả: Nguyễn Phong Việt

Nếu không muốn đi hết con đường...

Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn không ai bắt
ta phải sống cuộc đời cho người khác

muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

làm ơn đi mà!

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

khi ta cười không cần ai chia sẻ?

cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi...

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
một đốm lửa trong tim người

Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình...

Nếu không muốn đi hết con đường... thì nên dừng lại,
rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin đừng bắt ta
phải sống cho hạnh phúc của người khác

(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt
nước mắt cay đắng như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)

làm ơn đi mà!...

Làm ơn đi...

vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

chờ tìm thấy một người trong đời thật

vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng...

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh
đời người mình yêu thương

cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...

sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

Làm ơn đi mà...

vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!


~~~~~~~~~~~~~~
Đọc qua không hiểu lắm nhưng thấy hay :D

Tuesday, July 14, 2009

Con gái Bách Khoa (st)

Con gái Bách Khoa

Có một buổi chiều nào tan lớp học
Anh vô tình chung lối bước sau em
Con đường nhỏ rợp bóng là thân quen
Sao đón chân ai ngập ngừng bối rối
Em điềm nhiên chẳng quay đầu nhìn lại
Anh lặng im: nắng ngả bóng em dài
Giảng đường mùa hạ sao yên ả quá
Còn đâu đây tiếng cười nói rất hồn nhiên
Chỉ tiếng ve kêu rả riết buồn tênh
Mùa thi hết mùa chia ly lại đến ...
Nắng vẫn đọng nghiêng nghiêng bên thềm nhỏ
Có hai người chung lối chẳng song đôi
Có đôi mắt muốn nhìn trong đôi mắt
Có bàn chân muốn in dấu bàn chân
Có hai trái tim chẳng phải dửng dưng
Sao chẳng được một lần chung nhịp đập
Trò trốn tìm lẽ nào còn thích hợp
Sắp ra trường rồi có phải lũ trẻ con?
Muốn một lần cầm tay nói với em
Một lời thôi em có ... không mong đợi?
"Anh xin mãi là chàng sinh viên khờ dại
Để thương hoài em - con gái Bách Khoa